Hoạn Phi Thiên Hạ
Chương 39: Sắc phong quận chúa
Click Theo Dõi -> NTRUYEN.PRO Để Cập Nhật Truyện Hoạn Phi Thiên Hạ
Phảng phất như có thứ gì đó thoáng lướt qua vành tai trắng nõn của mình, Tây Lương Mạt giật mình một cái, sống lưng lập tức nổi da gà.Tây Lương Mạt bấy giờ mới phát hiện ra mình đang nằm trong ngực Cửu Thiên Tuế Bách Lý Thanh, gương mặt mỹ diễm không gì sánh nổi kia đang gần trong gang tấc, nhìn chằm chằm nàng một cách kỳ dị, nàng đột nhiên cả kinh, cũng nghe thấy những tiếng kinh hô khe khẽ xung quanh.Thân mình nàng run lên, vành tai sung huyết đỏ bừng, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt mà thôi, nàng rũ mắt, lẳng lặng cựa mình rời khỏi vòng ôm của Bách Lý Thanh, yêu kiều sợ hãi ngả vào người Bạch Nhụy đang vội vàng tiến lên đón, lấy tay áo che đi nửa gương mặt, mắt ngấn lệ: “Tạ ơn Thiên Tuế Gia đã cứu giúp, tiểu nữ cảm kích vô cùng…. hu hu…”Vị Thiên Tuế Gia này, đúng là thích xen vào việc của người khác.Thiếu nữ sắp té xỉu, dung mạo, không có chỗ nào không đáng thương, khiến cho đám quý công tử xung quanh nhìn mà nóng lòng, trong thân mình kia lại ẩn chứa một sức mạnh dũng cảm đến thế, thiếu nữ xinh đẹp lao tới cứu giá, sau đó thiếu chút nữa bị vó ngựa đạp phải, khiến cho người ta nhớ đến người mỹ nhân tuyệt thế đã lao vào mũi kiếm Bá vương bên sông Ô Giang, nàng Ngu Cơ.Chỉ có đôi mắt đan phượng yêu mỹ hẹp dài của Bách Lý Thanh là lạnh nhạt lẳng lặng khóa chặt lấy Tây Lương Mạt, hắn đứng chắp tay, phất tay ra hiệu cho đám thị vệ đang xông tới lui lại, thấp giọng cười: “Tiểu hồ ly.” Chắc là đang ghét bỏ mình nhiều chuyện đây.Con ngựa cuối cùng cũng yên tĩnh lại, bị đám thị vệ đang tức đến hỏng người dắt đi, sự việc đại loạn xong, nháy mắt lại yên lặng xuống, trừ Thái y đang chạy vội đến ra thì ánh mắt của mọi người đều khóa chặt vào Tây Lương Tiên đã sợ hãi đến mức không biết làm gì đang ngã ở đằng kia, Hàn thị đứng một bên đã sớm mặt cắt không còn hạt máu quỳ xuống trước cái bàn ngọc đã bị con ngựa đạp gãy.Hoàng Đế đã thoáng bình tĩnh lại sau cơn kinh sợ, để mặc cho Thái y bắt mạch, sắc mặt là một mảnh âm trầm, lạnh lùng nhìn Hàn thị đang quỳ trên đất và cả Hàn quý phi đang được đám cung nhân dìu tới bên cạnh.“Lý nào lại như vậy!” Hoàng Đế rốt cục không nhịn được gầm lên.Sống lưng Hàn quý phi đã sớm ướt sũng mồ hôi, cắn môi không dám lên tiếng, cũng quỳ xuống ngay tại đó, những lúc như thế này, tốt nhất là đừng nên nói gì cả, Hoàng Đế rõ ràng là vì chuyện khi nãy mình không tới hộ giá như Hoàng Hậu cho nên mới sinh giận trong lòng.Tất cả mọi người đều câm như hến, duy chỉ có một người lên tiếng, Tây Lương Mạt phịch một tiếng quỳ gối trên đất, mắt rưng rưng: “Bệ hạ tha tội, là do gia muội không chú ý kìm giữ ngựa, nhưng nhị muội muội còn nhỏ, trẻ người non dạ, học nghệ chưa thông, cầu xin Bệ hạ hãy trách phạt thần nữ.”Mọi người không khỏi đồng loạt nhìn Tây Lương Mạt một cái, có chút cảm khái, cô nương này thật đúng là lương thiện, để bao che cho muội muội, đến cả trẻ người non dạ cũng lôi ra, có ai không biết Tây Lương Tiên năm nay cũng sắp mười lăm rồi, học nghệ chưa thông là thật, nhưng không thể coi là — nhỏ được.Hoàng Đế nhìn chằm chằm vào thiếu nữ đang phủ phục trên đất run rẩy nức nở, nhớ đến lúc nãy nàng vừa mới lấy thân mình chặn ngựa, lâm nguy không loạn, thiếu chút nữa bỏ mình, trái tim đang nổi giận không khỏi mềm xuống, ông ta khẽ nhíu mày lại.Cái tội danh học nghệ chưa thông, kinh động đến Thánh giá này tuy lớn mà nhỏ, chưa nói đến chuyện Tĩnh Quốc công là võ quan cốt cán của triều đình, chỉ riêng việc người gây chuyện là con gái Tây Lương gia, nhưng người cứu giá cũng là con gái Tây Lương gia… Như thế này thì nên phạt hay nên thưởng?Mà lúc này, người duy nhất vẫn lười biếng ngồi ngả trên chiếc ghế hoa lệ, chẳng hề kinh sợ trước cơn giận của thiên tử – Bách Lý Thanh lại vừa phun vỏ hạt dưa ra, vừa nhàn nhã nói: “Bệ hạ, nên thưởng thì thưởng, nên phạt phải phạt, thế là đủ.”Cặp mắt Hoàng Đế sáng lên, suy nghĩ một chút, lập tức nghiêm nghị lạnh lùng nói: “Trưởng nữ của Tĩnh Quốc công – Tây Lương Mạt, có công cứu giá, minh mẫn kiên trinh, huệ chất lan tâm, sắc phong nhất đẳng Quận chúa, hiệu Trinh Mẫn, thưởng trăm lượng hoàng kim, ngàn lượng bạc trắng, châu báu mười rương, ruộng tốt năm trăm mẫu, phong ấp lương quận cùng một phủ Quận chúa.”Mọi người cả kinh, cực kỳ hâm mộ, sắc phong làm Quận chúa, vinh hiển vô cùng, ruộng tốt, hoàng kim, phong ấp đều đứng sau nó, chỉ có phủ đệ của Quận chúa kia mới thực sự khó mà có được, trừ công chúa đã kết hôn và hoàng tử đã được phong Vương ra thì những Quận chúa bình thường đều ở cùng cha mẹ, hiếm có vị Quận chúa nào lại có cơ hội có được phủ riêng, đây quả thực là vinh dự sáng ngang với Công chúa.Tây Lương Mạt che mặt, tựa như quá kinh ngạc, sau đó mới luống cuống quỳ xuống, miệng nói không dám, không ai nhìn thấy ánh sáng sắc bén trong đôi mắt của nàng.Hoàng Hậu che miệng dựa vào người Nam Cung cô cô, vẫn chưa hoàn toàn hồi hồn lại, nhưng vẫn kinh ngạc vì sự ban ân long trọng của Hoàng Đế, ánh mắt của Hoàng Hậu rơi xuống người Hàn thị mặt mày trắng bệch, ánh mắt ngoan độc đang nhìn chằm chằm Tây Lương Mạt, chợt hiểu ra điều gì đó, liền nhẹ nhàng nói: “Được rồi, Trinh Mẫn Quận chúa, tạ ơn đi, đây là ân điển của Hoàng thượng.”Tây Lương Mạt có chút mờ mịt, nhưng vẫn lập tức cúi mình tạ ơn.Hàn thị không dám tin, trước đó một giây, bà ta còn thấy Tiên nhi kim quang đại lộ, Hoàng thượng rõ ràng cũng để lộ ra vẻ si mê với Tiên nhi, sau có một khắc đã xảy ra biến cố như vậy, bà ta đã chặn phong hào Huyện chúa của nha đầu đê tiện kia, giờ nàng ta lại một bước lên trời, thành nhất phẩm Quận chúa, ngang nhiên cưỡi lên đầu nhị phẩm phu nhân Quốc công là mình.Sao có thể như vậy?Trong nháy mắt khi Hàn thị ngẩng đầu lại nhìn thấy Tây Lương Mạt nhìn mình, nở một nụ cười cổ quái phảng phất như thông cảm, thực tế lại tràn ngập sự lạnh lùng.Bà ta giật mình một cái, đột nhiên cảm giác như mình đã nắm bắt được điều gì, lại không kịp để suy nghĩ nữa.Ánh mắt âm trầm lạnh lẽo của Hoàng Đế đã rơi xuống đầu bà ta.Tây Lương Tiên ngã từ trên ngựa xuống, chân đã gãy, chỉ là đau mà không dám kêu, nhưng chẳng ai dám tiến lên đỡ nàng ta, Tây Lương Tiên gần như đau đến ngất đi, lại cảm thấy ánh nhìn lạnh lùng của Hoàng Đế cùng với những ánh mắt hoặc chế giễu, hoặc thương hại của những người khác.Nàng kinh hãi, vừa ngẩng đầu, đang định tạ lỗi đã nghe thấy Hoàng Đế lạnh lùng tuyên bố ở phía trên: “Huyện chúa Đoan Dương Tây Lương Tiên, hành xử vụng về, phóng ngựa kinh động Thánh giá, niệm tình tuổi còn nhỏ, là lần đầu tiên vi phạm, phạt ba mươi gậy!”Đối với Hoàng Đế mà nói, thưởng là thưởng cho tiểu thư nhà Tây Lương, hơn nữa còn là trọng thưởng, cũng đã đủ nể mặt Tĩnh Quốc công, phạt mặc dù cũng là phạt tiểu thư nhà Tây Lương, một thưởng một phạt, đều là hoàng ân mênh mông, Tĩnh Quốc công cũng chẳng nên bất mãn gì nữa.Đám nam tử cũng đều cảm thấy Bệ hạ thưởng phạt đúng mực, nhưng các nữ tử thì không cho là vậy, các nàng thương hại rồi lại hả hê nhìn vị tài nữ đệ nhất kinh thành Tây Lương Tiên giờ đã mặt xám mày tro.“Bệ hạ, tuyệt đối không thể được, tiểu nữ là vô ý mắc sai lầm, thần thiếp cam tâm thay tiểu nữ chịu tội!” Hàn thị cuối cùng cũng không thể nhẫn nại được nữa, cũng chẳng để tâm suy ngẫm đến nụ cười quái dị kia của Tây Lương Mạt, mắt ngấn lệ, lê gối đến trước mặt Hoàng Đế, dập đầu thật mạnh.
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenkk.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương