Chúa Tể Bóng Tối
Chương 232: Tiểu thư Nadia không có động lực
Click Theo Dõi -> NTRUYEN.PRO Để Cập Nhật Truyện Chúa Tể Bóng Tối
Chương 231: Tiểu thư Nadia không có động lực Khi Nadia đến tu viện của Jain, có thể đoán trước là nàng đã bị sốc bởi khí chất "cao cả" bên trong. Nadia đã từng nghe về mục đích chính của tu viện này từ Giám mục Howard trước đây, nhưng theo ý kiến của nàng, một tu viện chuyên dùng để nhận nuôi những đứa trẻ bị bỏ rơi sẽ không tốt bao nhiêu. Nhưng bây giờ, nhìn từ bề ngoài, tu viện này thực sự còn lộng lẫy và cao hơn giáo đường trung tâm của Giáo hội Con mắt Chân Lý, điều này thực sự khiến Nadia ngạc nhiên. Tất nhiên, cùng lúc đó, Nadia cũng cảm thấy có chút bất mãn. Cũng khó trách, ngay cả tòa nhà mang tên Thánh Nhãn của Giáo hội Chân Nhãn nơi nàng lớn lên cũng không cao lớn và trang nhã như vậy. Nhưng ở đây, đây thực chất chỉ là dùng để nhận nuôi những Thần khí giả? Trong số những họa tiết tưởng chừng như bình thường này, dấu hiệu rõ ràng duy nhất mà Nadia nhìn thấy là con rắn đang cuộn tròn cắn lấy đuôi của nó được vẽ trên sàn. Và theo lời giới thiệu của chủ nhân nơi đây, phu nhân Ligeia. Đây là huy hiệu của gia tộc Bashanonmen, chủ sở hữu của tu viện. Có thể nói, đây có thể coi là sự tồn tại duy nhất mang dấu ấn cá nhân trong toàn bộ tu viện. Nhưng không chỉ bản thân tu viện khiến Nadia bối rối mà còn cả những cư dân sống trong đó. Theo quan sát của nàng, mặc dù Jain sở hữu tu viện nhưng hắn không sống ở đây. Sống ở đây là một phu nhân quý tộc tốt bụng. Phải thừa nhận rằng Nadia có cảm tình với Ligeia tốt hơn Jain rất nhiều. Có lẽ đó là vì khí chất yếu đuối của Ligeia dễ dàng khơi dậy sự ưu ái của người khác, nên sau khi gặp và nói chuyện với Ligeia, Nadia rất tôn trọng ý tưởng của vị phu nhân quý tộc này về việc muốn nhận nuôi và chăm sóc một số trẻ mồ côi. Nhưng điều khiến Nadia lo lắng nhất chính là mục tiêu trong nhiệm vụ truyền giáo của nàng —— những Thần khí giả. Không phải là Nadia chưa bao giờ truyền giáo. Trên thực tế, khi còn là Thánh kỵ sĩ tập sự, nàng đã hơn một lần xuất ngoại hành hương cùng Giám mục để truyền bá phúc âm Cửu Thánh cho người dân. Nhưng vào thời điểm đó, họ được người dân hầu hết mọi nơi họ đến chào đón, ngay cả những đứa trẻ ngây thơ đó cũng lắng nghe lời giảng của họ với con mắt tò mò, và từ đó dấn thân vào con đường theo đuổi đức tin thiêng liêng. Đối với Nadia, có thể hướng dẫn thêm một người khao khát ánh sáng là phần thưởng tuyệt vời nhất. Nhưng ở đây, điều Nadia nhận được không phải là lắng nghe hay chấp nhận mà là sự thắc mắc và phản đối.
Nói chung, hầu hết mọi điều nàng ấy nói đều bị nghi ngờ và phản đối bởi những đứa trẻ Thần khí giả, các nàng khác với những người mà Nadia từng tiếp xúc trước đây. Nói chung, ngay cả những người không thực sự muốn tin vào Cửu Thánh, hầu hết đều không nói gì với họ. Dù sao tự do tín ngưỡng, Giáo hội Thánh đường chưa bao giờ ép buộc người khác phải tin vào một vị thần nào đó. Cho nên những người đó cùng lắm là không tin tưởng, hoặc thỉnh thoảng hơi hơi đùa giỡn một chút tín ngưỡng của bọn họ, nhưng chỉ vậy thôi.
Nhưng những đứa trẻ này thì khác.
Từ lời nói của họ, Nadia có thể nghe thấy sự tức giận và căm thù không che giấu đối với Giáo hội Thánh đường và thậm chí đối với Cửu Thánh. Điều này ban đầu khiến nàng vô cùng ngạc nhiên. Việc căm ghét một vị thần đơn giản là điều không thể tin được đối với một tín đồ sùng đạo như Nadia. Thậm chí có thể nói rằng, chỉ có những tà giáo đồ mới có những suy nghĩ báng bổ như vậy. Nhưng nàng không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ nhìn thấy một cô bé chưa đầy mười tuổi đứng trước mặt nàng và nói một cách nghiêm túc: "Tôi ghét những vị thần đó, thế giới sẽ là nơi tốt đẹp hơn cho chúng tôi nếu không có họ.".
Khi lần đầu tiên nghe được lời nói "nổi loạn" này, Nadia quả thực cảm thấy choáng váng. Nếu đối phương là một tà giáo đồ thì nàng đã g·iết hắn ta từ lâu rồi. Nhưng đối mặt với một đứa trẻ, hơn nữa còn là một đứa trẻ khuyết tật, nàng đương nhiên không thể hạ thủ được. Nhưng nàng ấy có thể nói gì đây? Đối với những Thần khí giả này, họ chưa bao giờ cảm nhận được sự hiện diện và ấm áp của các vị thần, từ khi sinh ra, họ đã sống một cuộc sống bị người khác ghét bỏ. Và căn nguyên của tất cả những điều này đều đến từ thiên sử thi sáng thế, từ Giáo hội Thánh đường, và từ những tín đồ sùng đạo đó. Đừng nói một Thánh kỵ sĩ non trẻ như Nadia, ngay cả một Tổng Giám mục có tài hùng biện, e rằng cũng không thể dễ dàng thay đổi suy nghĩ của những đứa trẻ đó.
Tất cả những điều này khiến Nadia cảm thấy rất mệt mỏi, thậm chí có lúc nàng còn nghĩ đến việc rời đi. Nhưng cuối cùng Nadia vẫn kiên trì. Nàng tin rằng đây là một bài kiểm tra được các vị thần ban cho nàng. Nàng phải cố gắng hết sức để thay đổi quan niệm của những đứa trẻ tội nghiệp này và để chúng cảm nhận được tình yêu thương và sự ấm áp của các vị thần dành cho những đứa trẻ này. Chỉ bằng cách này, nàng mới có thể cứu những đứa trẻ này khỏi vực thẳm đen tối của hận thù và tội lỗi và giành lấy cuộc sống mới.
"Ngài thực sự không lo lắng chút nào sao? Chủ nhân?"
Nhìn vị Thánh kỵ sĩ đang ngoài cửa sổ bơ phờ trở về phòng, Ligeia cau mày và hỏi một cách bất an.
“Mặc dù điều đó khó có thể xảy ra, nhưng nếu những đứa trẻ đó thực sự cảm động trước những gì nữ Thánh kỵ sĩ này nói…”
“Đừng lo lắng thế, Ligeia.”
So với Ligeia có vẻ lo lắng, Jain có vẻ thoải mái và thư thái.
"Ta có thể đảm bảo với nàng rằng khả năng này thậm chí không đến một phần triệu. Nàng phải biết rằng, điều mà những giáo đồ giỏi nhất là đưa ra những lời đảm bảo hão huyền cho người khác, điều mà họ gọi là niềm tin và hy vọng. Nhưng những điều này là vô nghĩa đối với cô bé đáng yêu của chúng ta. Điều các nàng cần không phải là thứ gì đó không nhìn thấy, không sơ được, trôi nổi trên mây, mà là một loại hướng dẫn thực tế và cụ thể hơn. Nhưng đây rõ ràng là thứ mà nữ Thánh kỵ sĩ ngốc nghếch đó không thể cho được, vì vậy…”
Lúc này, Jain nhún vai.
"...... Nàng ấy chỉ đang lãng phí lời nói của mình mà thôi. Mà thành thật mà nói, ngay cả khi có ai đó bị nàng ấy thuyết phục, ta cũng sẽ không lo lắng."
Jain đương nhiên không lo lắng, cho dù có đứa con của Ma nữ bị lời nói của Nadia động lòng, sau khi bị biến thành Mị yêu, niềm tin và tín ngưỡng của nàng ấy sẽ bị bóp méo và biến dạng ngay lập tức. Từ khía cạnh này, Jain hy vọng Nadia có thể thành công vài lần. Niềm tin càng mạnh mẽ thì sự tương phản sau khi bị bóp méo càng lớn.
Chưa kể...... bản thân Nadia cũng là con mồi của Jain.
Một Thánh kỵ sĩ sa ngã............
Jain cảm thấy rằng với đặc sản địa phương này, hắn có thể áo gấm về nhà.
"Được rồi."
Sau khi uống hết rượu trong ly, Jain đứng dậy.
Tiếp theo, đã đến lúc dạy dỗ vị tiểu thư Thánh kỵ sĩ này.
“Aha……….”
Ngồi thẫn thờ trên bậc thềm, Nadia mệt mỏi thở dài. Nàng nhìn cái ao trước mặt, bầu trời trong xanh và những đám mây trắng in bóng xuống làn nước trong xanh. Nhưng khung cảnh tuyệt đẹp này lại không hề khiến Nadia cảm thấy thư thái chút nào. Nàng chỉ cảm thấy vô cùng thất vọng. Nàng đã ở đây được vài ngày, nhưng Nadia thực sự không có cách nào đối phó với những đứa trẻ đó. Nàng chưa bao giờ thấy một đứa trẻ nào thù địch và nghi ngờ các vị thần như vậy, nàng cũng không biết làm cách nào để xua tan nỗi bất an và sợ hãi của chúng đối với bản thân. Nadia không phải là một tên ngốc, nàng có thể cảm nhận được sự sợ hãi, ngờ vực và ghê tởm trong ánh mắt của những đứa trẻ nhìn nàng mỗi khi nàng thuyết giảng. Điều này khiến nàng có chút dạo động trước việc mình đang làm. Mọi việc mình làm có thực sự đúng không? Những lời buộc tội thầm lặng của những đứa trẻ đó khiến Nadia không thể bình tĩnh và suy nghĩ kỹ càng. Chỉ cần nhắm mắt lại, nàng sẽ nghĩ đến những đứa trẻ đó. Một số người trong các nàng sinh ra đã không thể đi lại, thế giới từ khi sinh ra đã chỉ tối tăm, thậm chí có người còn không thể nói được. Phải chăng đây là “chúc phúc” mà Thần linh ban cho các nàng? Giám mục Howard cho rằng điều này có thể giúp các nàng rửa sạch tội lỗi, nhưng theo quan điểm của Nadia, những đứa trẻ này chẳng hề có tội lỗi gì cả, lẽ nào đúng như thế giới bên ngoài nói rằng họ thậm chí không được phép sinh ra?
Nhưng nếu đúng như vậy, tại sao Giáo hội Thánh đường lại quan tâm đến những Thần khí giả này?
Đây là lần đầu tiên Nadia dao động đức tin của mình. Trước đây, nàng nghĩ rằng chỉ cần ghi nhớ kỹ các bài giảng thì nàng có thể hiểu được thế giới. Nhưng bây giờ, lần đầu tiên, Nadia phát hiện ra rằng những gì nàng biết còn thiếu sót đến mức nàng không có cách nào đối mặt với tất cả. Những lời dạy mà nàng thuộc lòng không thể giúp được gì cho nàng trong tình huống này mà chỉ khiến nàng cảm thấy bối rối hơn.
"Con mắt Chân Lý vĩ đại, Thần Torm ơi...... Tôi ở đây khiêm tốn cầu xin sự hướng dẫn của ngài. Tôi hy vọng ngài có thể hướng dẫn tôi nhìn xuyên qua màn sương mù này và tránh xa phía bên kia của bóng tối và sự hỗn loạn......"
Trong khi lẩm bẩm với chính mình, Nadia chắp tay lại, cúi đầu và bắt đầu cầu nguyện.
Nhưng vào lúc này, một giọng nói vang lên từ phía sau nàng.
“Nếu nàng luôn ngây thơ như vậy thì nàng sẽ không bao giờ thành công đâu, tiểu thư Nadia.”
"Là ai!"
Nghe thấy giọng nói này, Nadia vội vàng đứng dậy, quay người lại, ấn tay vào chuôi kiếm và cảnh giác nhìn về phía sau. Chẳng bao lâu sau, nàng nhìn thấy bóng dáng của Jain hiện ra từ bên trong. Nhìn thấy bộ dạng của Jain, vẻ mặt của Nadia càng lạnh lùng hơn.
“Tôi không cần ngài phê bình niềm tin của tôi, ngài Bashanonmen.”
“Ta không quan tâm đến niềm tin của nàng, tiểu thư Nadia.”
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenk.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương