Chúa Tể Bóng Tối
Chương 230: Tổn thất tinh thần không thể đo lường được
Click Theo Dõi -> NTRUYEN.PRO Để Cập Nhật Truyện Chúa Tể Bóng Tối
Chương 229: Tổn thất tinh thần không thể đo lường được Giết một quý tộc. Đối với Jain, điều này đã trở thành chuyện thường tình, dù sao hắn cũng đã có tiền án. Nhưng đối với Giám mục Howard, ông vô cùng sợ hãi khi nghe những lời này. Mặc dù Alexander không phải là người thừa kế đầu tiên của Soros nhưng hắn ta không phải không có chút thân phận nào trong gia tộc Soros. Quan trọng hơn, nếu một người như vậy, bị Jain nói g·iết liền g·iết thì hậu quả sẽ ra sao? Gia tộc Soros phải đáp trả. Nếu họ không có phản ứng gì trước việc chính người thân của mình bị g·iết, thì có thể tưởng tượng rằng uy thế của gia tộc Soros sẽ tụt dốc không phanh, là một trong những gia tộc quyền lực nhất Liên bang Skaar, Soros sẽ không bao giờ để điều này xảy ra. "Tất nhiên là ta có thể làm điều đó." Jain khịt mũi lạnh lùng và nhìn chăm chú vào Howard. "Hắn ta có thể g·iết ta, tại sao ta không thể g·iết hắn ta? Chẳng lẽ là bởi vì chúng ta là người ngoại lai, không có gốc gác ở đây, cho nên có vẻ dễ bắt nạt hơn? Nếu chúng ta bị g·iết ở đây, Giáo hội Thánh đường sẽ báo thù cho chúng ta sao? Điều duy nhất các vị có thể làm là phản đối một chút, hay có thể làm gì khác?” “Cái này……………"
Nghe câu hỏi tu từ không chút khách sáo của Jain, lão Giám mục nhất thời không nói nên lời. Bởi vì những gì Jain nói là sự thật. Nếu hôm nay hắn không may c·hết ở đây, Giáo hội Thánh đường thật sự không thể làm gì được, có lẽ họ sẽ phản đối và lên án, nhưng chỉ vậy thôi. Ngay từ đầu Giáo hội Thánh đường đã không phải là bền chắc như thép, và danh hiệu quý tộc của Jain đã được phong tặng bởi Thần điện Chiến Thần. Đương nhiên, các Thần điện khác tất nhiên cũng không thể vì một người như hắn mà hoàn toàn xung đột với một gia tộc số một số hai ở Cao nguyên Eagle. Cho nên kết quả tốt nhất cuối cùng chính là Alexander bị cầm tù, nhưng tốt nhất cũng không có gì hơn thế này.
"Ngươi đang kiếm cớ!!"
Nhìn thấy lão Giám mục bị Jain khiến không nói nên lời, hoàng kim thánh kỵ sĩ kia lại đứng ra, nhìn Jain với vẻ bất mãn và nói.
"Là một Quý tộc vinh dự, ngươi nên ghi nhớ vinh quang của Giáo hội Thánh đường, những việc ngươi làm bây giờ sẽ chỉ khiến Giáo hội Thánh đường địa cảm thấy xấu hổ. Ngươi không nghĩ tới trách nhiệm mà nó đại diện khi ngài đang tận hưởng vinh quang do Giáo hội ban tặng sao?”
“Ta nghĩ ngươi đã nhầm rồi, vị tiểu thư này.”
Nghe đối phương nói, Jain thậm chí không thèm nhìn nàng.
"Lý do ta trở thành Quý tộc Vinh dự là vì ta xứng đáng được như vậy. Đây là điều mà Giáo hội Thánh đường từng nợ gia tộc chúng ta. Bây giờ chỉ là nó đã trả lại cho chúng ta những gì lẽ ra đã phải ban cho chúng ta từ lâu. Đây là không phải bố thí, cũng không phải ban ân, mà là sự trả lại ——— nên ta không cần phải biết ơn những gì mà Giáo hội Thánh đường đã làm. Mà ngươi cũng không có tư cách chỉ trích ta, khi ta vì Giáo hội Thánh đường mà đối mặt với vô số ma quỷ tà ác trong Underdark, thì ngươi còn không biết đang ở đâu bú sữa nữa!”
"Ngươi…………!!"
Nghe những lời của Jain, nữ Thánh kỵ sĩ tên Erin nhất thời sắc mặt cứng đờ, trong khi Giám mục Howard âm thầm thở dài. Erin cái gì cũng tốt, nhưng cuộc sống lâu dài trong Giáo hội Thánh đường đã khiến nàng không biết nhiều về thế giới bên ngoài. Có vẻ như việc ghi nhớ kỹ lưỡng sử thi và giáo lý sáng tạo không thể giúp nàng giải quyết bất kỳ vấn đề nào. Theo quan điểm của Erin, danh hiệu của Jain là một vinh dự do Giáo hội ban tặng, vì vậy hắn ta phải nghĩ đến Giáo hội Thánh đường. Đây là ý nghĩ điển hình của một tân binh. Trên thực tế, tuyên bố của Jain đã vạch trần câu chuyện nội bộ của các quý tộc vinh dự của Giáo hội Thánh đường ——— Đây chỉ là phần thưởng do Giáo hội Thánh đường trao cho những người hỗ trợ. Mối quan hệ giữa hai bên không phải là mối quan hệ ban thưởng và được ban thưởng mà là mối quan hệ giao dịch. Jain đã giúp Thánh kỵ sĩ Dòng Đền hoàn thành sứ mệnh tại Underdark với điều kiện được phong tước hiệu Quý tộc vinh dự và được Cửu Thánh công nhận. Vì vậy việc phong tước của hắn ta là đương nhiên. Nhưng sau đó, liệu hắn có cần cân nhắc đến Giáo hội Thánh đường hay không lại là chuyện khác.
Trên thực tế, có rất nhiều nhân vật tương tự trong lịch sử của Giáo hội Thánh đường, mặc dù họ đều là anh hùng, nhưng nhiều anh hùng thực ra đều xuất thân từ dân dã, thậm chí có những anh dùng tụ tập tới chỉ vì lợi ích. Trong số đó có rất nhiều kẻ trục lợi như đạo tặc, lính đánh thuê. Sau khi nhận được phần thưởng của Giáo hội, những kẻ này sẽ không biết ơn Giáo hội như những người khác. Thay vào đó, họ sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế sử dụng thân phận này để đạt được sự thuận tiện và lợi ích nào đó cho bản thân. Giáo hội Thánh đường cũng đã quen với việc này, chỉ cần không phải tội ác tày trời, bọn họ có lẽ sẽ nhắm mắt làm ngơ trước những phiền toái nhỏ như vậy, so với bọn họ, Jain cũng không muốn liên lụy Giáo hội Thánh đường mà chọn cách tự mình giải quyết vấn đề, đây được coi là một cách tiếp cận rất đạo đức.
Chỉ là cách hắn chọn để giải quyết vấn đề quá quyết liệt.
"Được rồi, Erin."
Lão Giám mục ngăn thiếu nữ bị Jain làm cho tức giận gần như phát điên và thở dài bất đắc dĩ.
"Không còn cách nào khác sao? Ngài Jain? Ta biết ngài có quan hệ tốt với gia tộc Parwood, nhưng việc g·iết c·hết một hậu duệ của một gia tộc quý tộc một cách trắng trợn như vậy không phải là điều mà một người thông minh sẽ làm."
"Tất nhiên là không phải không có lựa chọn nào khác."
Sau khi nghe điều này, Jain tỏ ra rất nể mặt lão, trầm ngâm một lát rồi mới lên tiếng.
"Trước hết, thưa ngài Giám mục, ngài phải thừa nhận bằng chứng xác thực rằng Alexander đã triệu tập q·uân đ·ội để t·ấn c·ông ta. Hơn nữa, rõ ràng hắn ta muốn g·iết ta và những người hầu cận của ta, thậm chí còn thực hiện những biện pháp quyết liệt như vậy. Điều đó còn gây tác hại lớn đến sức khỏe thể chất và tinh thần của chúng ta. Trong trường hợp này, ta nghĩ việc chúng ta yêu cầu một số khoản bồi thường như thiệt hại về mặt tinh thần là một yêu cầu rất hợp lý.”
"Điều này............ quả thực như vậy."
Nghe được giọng điệu buông lỏng của Jain, lão Giám mục mới thở phào nhẹ nhõm. Ông thực sự sợ Jain sẽ khư khư cố chấp đi gây sự với đối phương. Mặc dù nói một cách nghiêm túc thì chuyện này không liên quan gì đến ông ta, nhưng nếu Jain gây rắc rối quá mức thì Giám mục Howard, người phụ trách khu vực này, chắc chắn sẽ bị khiển trách. Và nếu Jain sẵn sàng giải quyết vấn đề một cách hòa bình thì đó đương nhiên sẽ là một điều tốt.
"Vậy, ngài Jain, yêu cầu cụ thể của ngài là gì?"
"Rất đơn giản."
Nghe câu hỏi của Howard, Jain liếc nhìn Alexander mặt xám xịt với vẻ chế nhạo.
"Đây là quý tộc cùng quý tộc chiến đấu, người thắng tự nhiên sẽ có được kẻ thua tất cả...... Cho nên, ta cái gì cũng không muốn, chỉ cần cho ta Walford là đủ, ngài cảm thấy thế nào?"
“………Ha a?”
Hãy nghe điều này. Ngay cả Howard cũng giật nảy cả mình. Ông biết Jain nhất định sẽ há miệng như một con sư tử, nhưng trong suy nghĩ của Howard, đối phương có lẽ chỉ đòi một ít trang viên, một ít tài sản hoặc một ít bảo vật mà thôi. Nhưng không ngờ Jain lại có khẩu vị lớn như vậy, muốn một ngụm ăn hết cả Walford.
"Ngài Jain, ngài thật sự quá ảo tưởng rồi."
Sau khi nghe câu trả lời của Jain, Giám mục Howard liên tục lắc đầu.
"Walford là một trong những toà thành lớn nhất ở cao nguyên Eagle, đồng thời cũng là lãnh thổ quan trọng nhất do gia tộc Soros kiểm soát. Làm sao có thể chắp tay nhường ra vì sai lầm của một thành viên trong gia tộc? Ngài thật sự quá ảo tưởng rồi."
"Ta không quan tâm."
Nhưng khi đối mặt với lời nói của Giám mục Howard, Jain xua tay.
"Dù sao, lời nói của ta đã bị ném ra ở đây. Nếu Soros không đồng ý với điều kiện của ta, thì ta sẽ treo cổ Alexander ở quảng trường trung tâm của Calander, sau đó chính thức tuyên chiến với Soros với tư cách là một quý tộc. Rốt cuộc nên làm thế nào, ngài nên rất rõ.”
"Ngài......"
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenk.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương