Chàng Rể Ma Giới
Chương 934: Chương 934: Mũ miện
Click Theo Dõi -> NTRUYEN.PRO Để Cập Nhật Truyện Chàng Rể Ma Giới
Đêm đen.
Lá cờ thuyền Mạn Đà La bay phần phật trong cơn gió biển u lãnh.
Pagliuca được xưng là "chuyên gia nhìn đêm" cũng không biết là có tâm sự gì mà vẫn chưa ngủ được. Liều lĩnh với nguy cơ bị tiên nữ long tiểu thư nướng chín, trời còn tờ mờ sáng hắn đã lôi Trần Duệ hẵn còn đang ngái ngủ lên boong uống rượu.
Con trùng thật đẹp trai vốn đang vùi mình trong khoang thuyền ngáy ngủ, không ngờ nhạy bén ngửi được mùi. Cái mũi biến dài ra, dưới sự dẫn dắt của khứu giác, con trùng kia "mộng du" đi lên boong, gia nhập đội ngũ nhậu nhẹt miễn phí. "Pagliuca, ngươi cầm lấy cái này đi." Trên boong xuất hiện hai thứ, một cái là chiếc liên gia đen thùi, một cái là chiếc nhẫn khảm nạm lục bảo thạch. (liên gia là đồ đập lúa) Cái liên gia kia cực kỳ nặng, nếu như không phải Trần Duệ đã sớm chuẩn bị tạo một đạo cụ hoãn xung trên boong tàu thì chỉ sợ sàn thuyền Mạn Đà La có kiên cố hơn nữa cùng bị lõm xuống.
Thần khí Long tộc, Lôi Đình liên gia.
Lục Bảo Thạch chỉ hoàn chuyên chở bảo tàng lớn.
Pagliuca nhíu mày: "Ngươi làm vậy là có ý gì?" "Không có ý gì, con trai của Kyle Arnold? Ha ha!" Lông mày Trần Duệ nhướng lên, bộ mặt rất hài hước. "Khốn kiếp! Bổn đại gia không phải..." Độc long còn chưa nói xong, liền nhìn thấy Trần Duệ khoát tay: "Đừng vội, trước hết nghe ta nói đã." "Hừ, ngươi nói đi!" Pagliuca tức giận ngồi xuống. "Ta không cần biết ngươi có là con trai của Kyle Arnold hay là con của đại gia nào, dù sao ngươi vẫn là Pagliuca mà ta quen biết, người bạn mà ta có thể giao phó cả sinh mạng." Trần Duệ nhún vai. "Chẳng qua, con rồng chết tiệt mà ta quen chưa bao giờ có kiểu tiện nghi đưa tới cửa lại không chiếm! Trước hết chưa nói tới Lôi Đình liên gia, chỉ riêng tài phú ẩn chứa trong cái nhẫn này khẳng định cũng cực kỳ kinh người..." Đôi mắt của con rồng kia sáng rực lên: "Ý của ngươi là..." Trần Duệ cười khẽ: "Đồ vật tới phải cầm, bảo vật đến phải thu, những thứ khác cứ chơi ăn quỵt là được." "Khoan đã, nhân loại giảo hoạt, vì sao bổn đại gia lại có cảm giác bị lừa nhỉ?" "Con rồng chết tiệt ta quen không phải là kẻ chỉ biết trốn tránh, dù nói thế nào, ngươi cũng không có thù với tiền tài đúng không?" Con rồng chết tiệt oán giận: "Đương nhiên là có! Hơn nữa còn có thù rất lớn! Cho nên ta muốn cầm tù chúng nó." Hai thằng cha khốn nạn nhìn nhau cười lớn.
Độc long không tiếp tục giả bộ thanh cao gì, vội vàng thu Lôi Đình liên gia và Lục Bảo Thạch chỉ hoàn lại, sau đó cùng ngồi cụng chén với Trần Duệ.
Vừa lúc đó, lỗi tai Trần Duệ hơi động đậy, phía xa không ngờ truyến tới tiếng chém giết.
Chỗ này cách bờ rất xa, cũng cách cảng Xích Long của Xích Long thành ít nhất nửa ngày hải trình. Như vậy thì âm thanh này hẳn là từ một trận chiến trên biển.
Từ âm thanh chém giết có thể thấy, nhân số rất đông đúc, chẳng lẽ lại là cướp biển?
Thanh âm dường như càng lúc càng gần, hiển nhiên là cuộc chiến đang ở phía trước mặt. Pagliuca và Đâu Đâu cũng phát giác được dị thường.
Đám người cát đã nhận lệnh Trần Duệ, tiến vào trạng thái cảnh giới. Trần Duệ, Pagliuca và Đâu Đâu bay lên trên không trung. Lấy thị lực của hai người đều có thể nhìn thấy dưới ánh trăng phía xa đang có bốn con thuyền dùng tốc độ nhanh nhất lướt về phía này.
Đi đầu là một chiếc thuyền lớn, đã bị tàn phá không chịu nổi, ba cột buồm đã đứt mất hai, hoàn toàn dựa vào động lực khẩn cấp để tiến về phía trước. Phía sau là ba chiếc thuyền khá nhỏ nhưng hỏa lực vô cùng hung mãnh. "Tiêu diệt toàn bộ đám này, miễn làm phiền đến Betty các nàng." Pagliuca tùy tiện nói.
Trùng biến hình đang đứng trên vai chủ nhân lập tức giơ chai rượu biểu thị tán đồng, vừa là vì nịnh nọt Long đại gia để kiếm rượu uống, vừa là vì trong mắt thật đẹp trai đại gia, lũ kia đều là đám kẻ yếu dễ bắt nạt. Nhờ "đặc kỹ" sợ mạnh hiếp yếu, thật đẹp trai đại gia có năng lực phán đoán và trực giác cực kỳ cao. "Đừng vội, ta đã mở kết giới cách âm trong khoang thuyền, các nàng sẽ không bị làm phiền, còn về mấy tên này... Trước hết cứ xem đi rồi lại nói." Trần Duệ lắc đầu. Thực ra độc long đại gia cũng thật ga lăng quá mức, phỉ thúy long tiểu thư thích nhất là ngủ, một khi ngủ phải mười giờ sau mới rời giường. Mới cả, vì không để quấy nhiễu giấc ngủ mà tiêu diệt toàn bộ mấy sinh mạng này cũng có chút hung tàn.
Trần Duệ tự hỏi bản thân không phải kẻ lương thiện gì, từ khi xuyên việt đến giờ, trên tay cũng dính đầy máu tươi nhưng hắn cũng có giới hạn của mình. Mặc dù trong nhận biết của người bình thường, lực lượng trước mắt của hắn đã vượt qua tầng thứ "bán thần" tối cao (nói về ngoài quốc độ) nhưng cũng không đại biểu cho việc hắn yêu thích tùy ý giết chóc và hủy diệt sinh mạng. Đương nhiên, nếu như là lũ cướp biển không việc ác nào không làm thì lại là một chuyện khác.
Một người một rồng chậm rãi bay tới. Bởi vì liên quan đến ánh sáng, khoảng cách và thu liễm khí tức cho nên hai bên đang hải chiến không phát giác. Con thuyền phía sau tích súc quang diễm cường liệt đã lâu, "oanh" một tiếng, thuyền lớn rung lắc không ngừng. Đuôi thuyền lớn bị cắt thành vài đoạn, hệ thống động lực chính bị hủy, tốc độ thuyền lập tức chậm lại, thuyền viên kề cận đuôi thuyền không tên nào thoát.
Tốc độ thuyền lớn chậm đi, ba con thuyền phía sau lập tức bao vây, từng bóng đen nhảy lên trên thuyền lớn. Trên thuyền lớn vang lên kèn lệnh, một viên trận được kết thành, quang mang ma pháp xen lẫn với những mũi tên bay ra ngoài.
Không ngừng có những bóng đen rụng xuống dưới nhưng đồng thời nhưng thuyền viên trên thuyền cũng tử vong không ít.
Ba "người" trên không trung một mực bàng quan xem chiến. Thị lực Trần Duệ tốt nhất, hắn trông thấy một thân ảnh quen thuộc đứng trước phương trận.
Một nam tử mặc bán thân giáp màu xanh nhạt, trong tay là quân bài mạ vàng.
Vút vút vút... Quân bài trong tay nam tử giống như đàn châu chấu bay, không phải hóa ra tên nhọn thương hại địch nhân mà là biến thành ảo ảnh mấy chục kỵ sĩ và binh sĩ chiến đấu với địch nhân.
Thì ra là hắn! Trần Duệ ngầm gật đầu.
Clark, Ma Kết thánh đồ.
Thánh đồ là tín đồ thần thánh trực thuộc ba vị thiên sứ tối cao, có được sự thừa nhận của ba vị thiên sứ. Quang Quyến chi thể là điều kiện cơ bản nhất, mỗi vị thành đồ còn có năng lực chiến đấu đặc thù, hơn nữa còn có tín ngưỡng khải giáp tương ứng.
Lúc đầu Trần Duệ cướp đoạt tuyết đạt lai tại Thánh Sơn rồi sau đó chạm mặt Clark tại thành Minh Kính của vương quốc Koloa. Lần đầu tiên tiếp xúc, họ rất thân thiết, suýt chút nữa thành bạn bè. Đến sau này, Trần Duệ lộ thân phận, đại chiến một trận với bốn vị thành đồ, giết chết Thủy Bình thánh đồ và Cự Giải thánh đồ, bỏ qua cho Clark và Thiên Yết thánh đồ Aprilai, cũng có được tình báo về Islamic Yueluer. Clark cho Trần Duệ ấn tượng không tệ, bỏ qua thân phận thánh đồ, thực ra hắn là một nam nhân trọng nghĩa khí, biết rõ trái phải.
Đặc kỹ của vị Ma Kết thánh đồ này là cụ hiện hóa, có thể hóa hình những chiến sĩ trên mặt lá bài thành chiến sĩ chân chính. Từ tình huống trước mắt, hắn đóng vai trò là lực chiến đấu mạnh nhất trên trên thuyền lớn. Mặc dù như vậy, vẫn còn mấy bóng đen không ngừng đột phá phong tỏa để xông tới nhưng rồi lại bị vô số quang mang hồng sắc cắt thành mảnh vụn.
Người ra tay là nữ nhân phía sau Clark. Nàng mặc một kiện khải giáp nứt vỡ hơn nửa, hỏa hồng trên khải giáp đã tuột mảng lớn, biến thành màu xám bạc. Nàng ta dường như đã trọng thương nhưng vẫn cắn răng chống đỡ.
Cũng là một người quen cũ, Thiên Yết thánh đồ Aprilai.
Nhìn Aprilai bảo vệ Clark như thế, quan hệ hai người dường như tốt hơn trước. Mặc dù Clark và Aprilai biểu hiện cực kỳ anh dũng nhưng thực lực của địch nhân cũng rất cường hãn, đặc biệt là mấy nhân vật cầm đầu. Nháy mắt, giáo sĩ bên người Clark ngã xuống một mảng, thương thế hai vị thánh đồ cũng nặng thêm không ít.
Trung ương cả viên trận là một người mặc áo choàng, thấy không rõ diện mạo, dưới chân dường như có thứ gì đó như cái hòm, chung quanh còn rất nhiều hộ vệ. Xem ra, thân phận của người này rất cao và dường như cũng thụ thương.
Thuyền lớn kia chắc chở thành viên trong yếu của Quang Minh giáo hội. Đại nhân vật có thực lực đuổi giết Quang Minh giáo hội... trong lòng Trần Duệ mơ hồ có đáp án.
Hắc Tử Đồ!
Mấy tên địch nhân chiến đấu với Clark nhất định là những thủ hộ giả chuyên chiến đấu trong giáo hội thần bí. Nói tới đây mới nhớ, Tu La còn là thủ hộ giả của đại chủ giáo Đông khu cơ mà.
Lúc này, bóng đen bước lên thuyền lớn không ngừng tăng thêm. Viên trận của Quang Minh giáo hội không ngừng nứt vỡ, cực kỳ nguy ngập.
Tuy nói Hắc Tử Đồ và Quang Minh giáo hội đấu nhau chỉ là chó cắn chó nhưng tốt xấu gì Clark cũng ở trong đó, Trần Duệ suy nghĩ một chút, vẫn quyết định ra tay trợ giúp. "Đại nhân! Chúng ta không chịu được." "Đại nhân, mau chạy đi!" "..." "Chỗ này là biển lớn, căn bản không thể bỏ chạy, chỉ có thể mạo hiểm bóc mở phong ấn." Người mặc áo choàng thở dài một hơi: "Ngoại trừ Vatican Brandeis miện hạ ra, thể chất những người còn lại căn bản không thể nào chịu tải nổi nó, cũng không cách nào phát huy ra lực lượng chân chính của thánh vật, kể cả ta cũng không ngoại lệ. Nhưng ta thà lựa chọn cách đồng quy vu tận với địch nhân, thậm chí khiến thánh vật thất lạc trong biển lớn... cũng tuyệt không để nó rơi vào tay Hắc Tử Đồ." Người mặc áo choàng kiên nghị mở cái hòm ra. Một đạo quang trụ bạch sắc xung thiên mà ra. Hắn cao giọng niệm chú ngữ cổ lão, trong quang trụ có một vật dần hiện rõ nét.
Trần Duệ nhìn được rõ ràng, đó là một chiếc mũ miện màu xanh nhạt nhưng tạo hình rất cổ quái. Trên mũ miện có phân bố bụi gai, cho dù đứng ở vị trí Trần Duệ cũng có thể cảm nhận được cỗ khí tức quang minh cường liệt vô cùng kia.
Nhờ có chú ngữ, ánh sáng của mũ miện càng mãnh liệt hơn, một cỗ lực lượng thần thành to lớn khuếch tán đi bốn phía. Những bóng đen kề cận dồn đập tan vỡ, còn các giáo sĩ của Quang Minh giáo hội thì phấn chấn tinh thần lên rất nhiều, vết thương trên người cũng đang chậm rãi khôi phục.
Ba chiếc thuyền của Hắc Tử Đồ dưới sự chiếu rọi của ánh sáng thần thành cũng bắt đầu phân giải. Lúc này, các Hắc Tử Đồ hình như là hiến tế cái gì đó, trên thuyền tỏa ra một làn sương máu lớn, khí tức hủy diệt và hắc ám cường liệt chầm chậm tràn ra.
Sương máu bị quang mang chiếu vào giống như vòi máu gặp lửa, dồn dập bị tiêu trừ. Nhưng lượng sương máu quá nhiều, giống như là ùn ùn không dứt, quang mang bắt đầu co rút đi.
Người áo choàng giơ cao mũ miện, thanh âm niệm chú càng lớn hơn, dường như là lấy thân thể làm vật dẫn, cả người gần như biến thành trong suốt. Quang mang vượt qua sương máu khuếch tán rộng ra.
Người áo choàng kéo dài không được bao lâu, cánh tay giơ cao mũ miện bắt đầu run rẩy tan vỡ, ánh sáng của mũ miện cũng dần suy yếu.
Vừa lúc đó, mũ miện bụi gai rung động mạnh, không ngờ tự động thoát khỏi sự nắm giữ của người mặc áo choàng, vọt ra như thiểm điện bay về một phía.
Đó chính là phía Trần Duệ đang đứng.
Do mũ miện bụi gai bay tới, ba người Trần Duệ lập tức bị song phương phát hiện. Người áo choàng kinh hãi, đang muốn tìm mũ miện về thì một chuyện không thể tin nổi xảy ra.
Mũ miện đầu gai kia bay tới tay của một người tóc vàng trẻ tuổi, trên vai người đấy có một củ hành tây kỳ dị. Một giây sau, ánh sáng của mũ miện đột nhiên trở nên chói mắt.
Loại ánh sáng này chói lòa hơn trong tay người mặc áo choàng đâu chỉ mười lần, cả hải vực cũng bị chiếu sáng như ban ngày.