12 Nữ Thần

Chương 21: Thuận Thiên Kiếm Chủ



Click Theo Dõi -> NTRUYEN.PRO Để Cập Nhật Truyện 12 Nữ Thần

28 giờ kể từ khi vòng thi thứ nhất bắt đầu, giữa linh cảnh xuất hiện một miệng giếng khổng lồ sâu hun hút, một con ếch khổng lồ từ dưới giếng nhảy lên dọa cho cả 4 đội thi một phen hoảng hồn, không những vậy, con ếch còn rống một tiếng kêu gọi toàn bộ linh thú trong rừng tập trung lại đem vây tất cả thí sinh vào giữa, một cuộc chiến bắt buộc!

"Đâu phải sinh tồn! Đây là hấp diêm!" Một khán giả thốt lên.

Khán đài ở học viện Nữ Thần, nhóm Sinh, Chung, Trần, Nhật, My và cả Mộng đều dõi theo màn hình, cô bé Bảo Ngọc ngồi trên vai Như Nhật thấy con ếch khổng lồ xấu xí mà sợ đến phát khóc, cuộc thi không cho phép mang theo linh thú hoặc tinh linh nên Dương buộc phải để Bảo Ngọc ở lại dù cô bé lì lợm phản đối.

Con ếch đang lườm lườm nhìn về hướng đội Dương nấp.

"Hình như nó thấy chúng ta rồi!" Vân Hải nói.

"Làm sao đây? Có cách nào hạ con ếch không Dương?" Châu Đốc hỏi.

Dương run như cầy sấy, ở thế giới cũ của hắn làm gì có cái thứ kinh khủng như vầy, hắn hỏi thầm: "Con gì đây Google, làm sao trị nó?"

"Ếch mặt quỷ, linh thú lưỡng cư loại khổng lồ, giáp cứng chắc, chân rất khỏe, tấn công bằng vuốt và lưỡi, ngoài ra còn có chiêu lấy thịt đè người. Có lượng linh lực hùng hậu, linh lực Linh Tá cấp 2. Nhược điểm nằm ở chiếc lưỡi, nhưng luôn được linh lực bảo hộ."

Linh Tá cấp 2, trong bọn thí sinh dự thi, đứa mạnh nhất cũng chỉ dừng ở mức Linh Úy cấp 5, hoàn toàn không có cửa so sánh với con ếch, Dương tức giận thầm mắng Google, trong này có con quái vật kinh khủng như vậy mà không báo cho hắn biết sớm, lúc thì rất thông minh và thấu hiểu hắn, lúc lại vô cảm máy móc chỉ trả lời khi được hỏi.

Nhưng đây không phải lúc nghiên cứu, cơn lũ linh thú đã dồn 3 đội khác vào gần miệng giếng, làm thu hút sự chú ý của con ếch.

"Mẹ kiếp! Đây là ép chúng ta liều mạng mà!" Sùng Hạo dẫn đội dừng lại ở khoảng giữa con ếch và bức tường linh thú, hai đội còn lại cũng dừng ở gần đấy.

Hoài Bão nói: "Con ếch này khoảng bậc Linh Tá cấp 2, nếu đánh riêng lẻ thì không thể hạ nó đâu, ta đề nghị cùng hợp sức giải quyết nó, còn chuyện cờ thì tạm gác một bên!" Sư phụ Hoài Bão cũng không biết rõ về con ếch như Google, chỉ dựa vào cảm nhận mà đoán nó là ếch con, linh lực khoảng Linh Tá cấp 2.

"Ta đồng ý!" Sùng Hạo dứt khoát, hắn thừa biết nếu không hợp sức thì con ếch xử từng thằng cũng thế thôi.

Thành viên hai đội cùng nhìn về đội Hoàng Sa - Trường Sa của Long tộc. Đội trưởng Lý Đại Long chần chừ: "Nhưng còn một đội nữa, nếu chúng ta dồn sức đánh con ếch..."

RẦM!

Đại Long chưa kịp nói hết, con ếch bất ngờ đạp chân nhảy thẳng đến chỗ 3 đội đang đứng, tất cả vội dồn linh lực phóng ra thoát hiểm trong gang tấc.

"Không có thời gian để phân vân đâu! Buộc phải hạ nó rồi tính tiếp!" Sùng Hạo rút kiếm ra, một thanh kiếm dài màu trắng ngọc, là Linh bảo cao cấp của hắn, xông tới chém mạnh lên lưng con ếch nhưng không ăn thua vì linh lực phòng hộ của con ếch quá mạnh mẽ.

"Phòng ngự nó quá mạnh, có ai biết điểm yếu của nó không?" Sùng Hạo vừa né một vuốt của con ếch trong gang tất vừa hỏi.

Không ai biết, Hoài Bão cũng thử xông tới chém một nhát vào chân con ếch, hắn cũng dùng một Linh bảo cao cấp, nhưng cũng vô dụng, hắn vội lui ra và nói: "Chắc phải dùng ưu thế số đông, đánh cho nó tiêu hao linh lực!"

Con ếch dường như chỉ muốn chơi đùa, dùng cánh tay quơ qua quơ lại khá chậm, cả bọn tránh né khá dễ dàng nhưng không cách nào làm nó thương tổn. Đội Long tộc không đánh mà lùi ra xa đứng nhìn.

Phía đội Nữ Thần.

"Đi thôi!" Vân Hải nói rồi nhảy xuống mặt đất, Châu Đốc, Hồng Đào, Hỏa Liên nhảy theo sau, Dương cũng nhảy xuống, hắn chạy về phía Hải Dương của đội Long tộc đang nằm xỉu, giật lấy lá cờ đút vào túi quần rồi chạy theo đồng đội, cùng hướng về phía con ếch.

Bốn thành viên đội Long tộc đang đứng ngoài quan sát, thấy đội Nữ Thần tiến lại liền nhíu mày, không hiểu chúng đến giúp hay phá. Đặc biệt Long Ngạo và Chúc Băng chăm chú nhìn vào thành viên nhỏ nhất đội, cả hai đã từng xem qua hình ảnh của Dương nên nhìn là nhận ra ngay, Chúc Băng đã thấy Dương từ buổi lễ khai mạc, còn Long Ngạo lúc ấy không thèm nhìn ai nên không biết Dương cũng tham gia.

"Cô xem thằng nhóc kia giống Phi Dương con của cô Diễm không?" Long Ngạo quay sang hỏi Chúc Băng.

Chúc Băng không thèm đáp, chỉ chăm chú nhìn Dương, hắn thừa hưởng nét đẹp của cả cha lẫn mẹ nên mới 13 tuổi đã lộ ra nét anh tuấn và đặc biệt cuống hút, nếu không xui xẻo mang tiếng liệt dương thì đã thu hút một cơ số thiếu nữ. Nhưng đấy không phải thứ làm Băng quan tâm, nàng chỉ muốn nhìn đứa con trai của người mà chị gái mình sẵn sàng từ bỏ tất cả để đi theo.

Đội Nữ Thần tiến đến, cùng xông vào tấn công nhằm mục đích tiêu hao linh lực của con ếch. Long Chúc Băng chần chừ rồi rút ra một cây trường thương xông vào hỗ trợ, các thành viên còn lại của đội Long tộc có lẽ vì hiệu ứng của đội Nữ Thần nên cũng xông ra, Long Ngạo thấy vậy cũng miễn cưỡng xông đến.

19 người thay phiên xông vào tấn công con ếch, ban đầu còn khá dễ dàng, nhưng con ếch dần chán việc đùa giỡn, bắt đầu tấn công nhanh hơn. Cánh tay không phải là vũ khí mạnh nhất của con ếch, nhưng khi đã đưa linh lực vào thì tốc độ và sức mạnh của nó bắt đầu nguy hiểm hơn.

Dương cầm cây ba ton phiên bản mới đã được nâng cấp thành Linh bảo cao cấp cứ canh sơ hở xông vào đập con ếch rồi chạy ra, thỉnh thoảng lại bị va chạm với thành viên đội khác, không khỏi bực tức la to: "Cứ đánh loạn như vầy không phải cách! Chia ra đi, ai thiên về tốc độ thì dụ nó, ai tấn công mạnh thì tranh thủ xông vào đánh, ai phòng thủ tốt thì bảo vệ người khác!"

"Mày là cái thá gì mà ra lệnh cho tụi tao!" Long Ngạo tức giận quát.

"Ta thấy hắn nói đúng! Chia ra đi!" Sùng Hạo nói.

"Ta đồng ý!" Đội trưởng đội Cố Đô Hoài Lâm gật đầu, tuy không thích bị một thằng nhóc ra lệnh nhưng hắn phải công nhận là Dương nói có lý.

Đội Long tộc cũng miễn cưỡng hợp tác.

Các thí sinh bắt đầu chia ra thành một trận hình, những người có tốc độ tốt thay phiên thu hút sự chú ý của con ếch, ai phòng thủ mạnh thì tấn công hai bên hông, ai tấn công mạnh thì tập trung phía sau đánh vào lưng để tiêu hao linh lực con ếch.

Ở bậc Linh Úy sẽ luyện được một cảnh giới mới gọi là Linh lực phóng xuất, có thể đem linh lực ra khỏi cơ thể, người mới đạt đến cảnh giới này có thể truyền linh lực vào vật dẫn như vũ khí, bảo vật, luyện tốt hơn thì có thể trực tiếp phóng xuất ra không khí, cao hơn nữa thì có thể đem linh lực ném đi, nhưng đó chỉ là linh lực hư ảo như khói, muốn gây sát thương phải kết hợp với thuộc tính như cách Quang Lâm kết hợp Phong thuộc tính tạo thành những lưỡi kiếm gió vô hình, khi ấy, linh lực sẽ tiêu hao rất nhanh nên các thí sinh đều chọn cách truyền linh lực vào Linh bảo để tấn công con ếch, phần nào tiết kiệm được linh lực.

Các học viên dần phối hợp tốt hơn, làm cho con ếch khổng lồ bắt đầu cảm thấy khó chịu, nó gầm lên hung tợn rồi bắt đầu đổi kiểu tấn công, thỉnh thoảng lại đập tay xuống đất làm các học viên chới với rồi mới dùng tay còn lại táng mạnh, một thành viên của đội Quốc Tử Giám trúng đòn, văng ra xa bất tỉnh nhưng không có tổn thương nào nghiêm trọng.

Bộp!

Lại thêm một người bị con ếch đánh văng ra xa, lần này là thành viên đội Cố Đô.

Tiếp theo đó, thêm một thành viên của đội Quốc Tử Giám cùng Châu Đốc của đội Nữ Thần cũng bị đánh bay ra ngoài, không gượng dậy nổi, đội trưởng của đội Long tộc bị đánh nhưng kịp thời Long hóa nên kịp đỡ đòn.

"Ngầu vãi! Đó là gì vậy Google?" Thấy Lý Đại Long biến hình, Dương thích thú hỏi.

"Long hóa, biến hình thành Rồng."

Dương chưa kịp hỏi tiếp thì con ếch bất ngờ giậm chân nhảy lên cao rồi rơi xuống, định đè vào đám học viên, nhưng cả bọn nhào ra né kịp, chỉ trừ Lý Văn Thông của đội Cố Đô bị con ếch đạp trúng văng ra đất.

"Mẹ ơi nó đạp thế thì còn gì thằng nhỏ!" Dương run rẫy nói, chợt cảm giác có điều gì đó không đúng, tất cả những học viên trúng đòn đều chỉ ngất xỉu, không có tổn thương chí mạng.

Dương nghi hoặc lùi ra xa quan sát, mỗi đón đánh của con ếch đều cực kỳ nguy hiểm nhưng nãy giờ không hề gây chết người, hắn vội hỏi thử Google, quả nhiên con ếch đã trúng một linh thuật phong ấn, có thể sử dụng linh lực thoải mái nhưng khi đánh trúng mục tiêu, linh lực sẽ lập tức bị giảm xuống để không thể gây thương tích nặng.

"Thằng kia! Không đánh mà đứng nhìn gì đấy!" Thấy Dương trốn ra ngoài, Long Ngạo bực tức quát.

Dương tức giận quát lại: "Tao đang tìm khuyết điểm của nó!"

"Đừng có xạo!"

Dương phớt lờ Long Ngạo, nói to với những người khác: "Con ếch này hình như bị phong ấn, khi tấn công sẽ bị giảm linh lực nên không thể gây thương tích nặng!"

Nghe Dương nói, những người khác tranh thủ nhìn quanh, quả thật là tuy ngất xỉu nhưng không ai bị thương tích quá nghiêm trọng.

Dương nói tiếp: "Điểm yếu của nó nằm ở lưỡi, nếu dụ được nó dùng lưỡi tấn công rồi lợi dụng lúc đó dùng toàn lực đánh vào lưỡi không chừng có thể đánh bại nó!"

"Ngươi chắc chứ?" Sùng Hạo nhíu mày.

"Chắc!"

"Nhưng nếu vậy thì phải có người làm mồi nhử!" Hoài Lâm suy tư, đây cũng chỉ là suy đoán của Dương, nếu hắn đoán sai thì người làm mồi nhử có thể bị con ếch đánh chết, nên không ai dám xung phong làm mồi.

"Để ta làm mồi!" Thấy không ai xung phong, Vân Hải nói, qua thời gian huấn luyện và thi đấu chung, hắn đã nhận thấy Dương có kiến thức rất uyên bác và thông minh hơn người, không giống một đứa trẻ 13 tuổi, vì vậy hắn tin tưởng Dương hơn những người khác.

"Không cần, để em làm mồi, nhưng phải có người đủ sức gây sát thương cho nó!"

"Để ta!" Sùng Hạo nói, tuy không muốn để lộ chiêu cuối nhưng khi thấy một thằng nhóc cùng tuổi mình dám đứng ra làm mồi, hắn không khỏi sục sôi.

"Được! Trước tiên phải tìm cách chọc cho nó dùng lưỡi tấn công ta!" Dương nói.

Nhưng cũng không dễ dàng, cả đám như ruồi muỗi tìm đủ mọi cách mà không khiến con ếch đổi chiêu, dù sao cái lưỡi là điểm mạnh cũng là điểm yếu nên nó giấu rất kỹ.

"Muốn nó dùng lưỡi thì phải đứng xa, mà đứng xa thì làm sao chọc tức nó được?" Dương suy tư.

"A có cách rồi!" Dương vội chạy ra gần miệng giếng, lấy từ nhẫn ra một vật hình trụ lớn và dài gần bằng chân người, đút một vật dài nhọn đầu vô cái ống rồi đem chỉa về phía con ếch.

Khán giả khắp nơi không khỏi ngạc nhiên nhìn cái vật kỳ lạ của Dương: "Đó là thứ gì? Linh bảo à?"

"Hắn làm trò gì vậy?"

Bọn thằng Sinh cũng đang xem, My tò mò hỏi Như Mộng đang ngồi cạnh: "Đó là thứ gì vậy dì?"

Như Mộng nói: "Là một món Linh Bảo có thể tấn công tầm xa, Dương đưa bản vẽ nhờ ta chế tạo."

Dương quỳ một chân, đặt cái ống trên vai, nhắm thẳng về phía con ếch và vận linh lực.

"Tất cả mau tránh ra!" Dương hô to rồi bóp cò, ầm một tiếng, quả đạn bay thẳng vào mặt con ếch.

ẦM!

Quả đạn nổ một tiếng khủng khiếp làm khán giả và các thí sinh cùng giật mình.

"Đứa nhóc đó dùng Tiên Bảo tấn công sao? Sao trông như linh thuật hủy diệt thế kia!"

"Bảo Vật thật lợi hại!"

Nhưng quả đạn không thể xuyên được phòng ngự của con ếch, chỉ làm nó giật mình một cái. Khói tan, con ếch tức giận nhe răng về phía Dương.

"Chuẩn bị đánh nó!" Dương la to, chế độ phòng ngự tự động của mảnh Phù Đổng Thiên Vương giáp đã bật sẵn.

Miệng con ếch há ra, cái lưỡi đỏ uốn lại rồi bắn thẳng tới chỗ Dương.

BINH!

XOẸT!

Trong khoảng khắc cái lưỡi bắn đến, một bóng người bất ngờ xông tới đỡ cho Dương một đòn, dư chấn làm người đó và Dương cùng bị bắn bay thẳng xuống giếng, đồng thời, một đường kiếm khí khủng khiếp chém tới cắt phăng cái lưỡi của con ếch, làm nó đau đớn gầm to.

Sùng Hạo đã rất lanh lẹ giấu thanh kiếm ngay khi vừa chém xong, nhưng cũng không qua nổi ánh mắt của những cao thủ.

"Thuận Thiên kiếm!" Thành chủ Sài thành Hồ Đại Quang đứng bật dậy, với ánh mắt của hắn có thể thấy rõ thanh kiếm trong suốt xuất hiện trong phút chốc.

"Chỉ là 1 thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch, sao có thể dùng được Thuận Thiên kiếm?" Một cao thủ nghi vấn.

"Không ngờ Thuận Thiên kiếm đã nhận một thằng nhóc 13 tuổi làm chủ!" Một cao thủ khác nói nhỏ.

Một người nổi lòng tham, mắt đỏ lòm, thở hì hục, nhưng bị người bên cạnh nhắc nhở: "Đừng có tham quá hóa liều, ngươi đừng quên người canh giữ thanh kiếm là ai, thằng nhóc này không phải tự nhiên mà lượm được nó đâu!"

Chương trước Chương tiếp
Loading...